80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Niết bàn chi khuynh phúc


Phan_46

“Có một số việc để cho bọn hạ nhân đi làm, ngươi không cần tự thân làm, một Vương gia như ngươi lại khiến cho hoàng thúc cảm thấy dường như mình ngược đãi hạ nhân.”

“Việc này đã thành thói quen, nhất thời không sửa được, lần sau chất nhi sẽ chú ý.” Đoan Mộc Dư cũng hiểu được thân phận của mình thay đổi, thói quen trước đây cần phải sửa.

“Hoàng thúc biết ngươi chịu không ít khổ, hoàng thúc chắc chắn thống lĩnh nhân mã san bằng Vệ quốc, giết sạch những người đã từng hãm hại người.” Đoan Mộc Du vừa nghĩ tới Đoan Mộc Dư ở tại Vệ quốc bị dằn vặt, bị người vứt bỏ nơi vùng hoang vu, trong lòng dấy lên hừng hực lửa, hiện tại hắn đã muốn mang binh san bằng Vệ quốc báo thù cho Đoan Mộc Dư.

“Hoàng thúc, chuyện quá khứ, không cần để ở trong lòng, không phải bây giờ chất nhi vẫn rất tốt sao.” Đoan Mộc Dư nói bình thản, trong lòng tràn ngập ấm áp khi có người quan tâm mình, hoàng thúc vẫn đối với mình tốt như vậy.

“Theo ý tứ của hoàng thượng, đánh Vệ quốc ngay trước mắt, Dư nhi có muốn cùng hoàng thúc tham chiến?” Đoan Mộc Du từ tốn cẩn thận hỏi, hắn sợ Đoan Mộc Dư sẽ không đồng ý, kỳ thực hắn phi thường cam tâm tình nguyện cùng Đoan Mộc Dư đồng sinh cộng tử. (^o^)

“Muốn, chất nhi có thể ở tại quân danh làm quân y chữa thương cho mọi người.” Đoan Mộc Dư vừa cười vừa nói. Đoan Mộc Dư nghĩ mình không có việc gì làm, vừa lúc đi làm đại phu cứu người cũng tốt.

Đoan Mộc Du cầm lấy khối ngọc trên bàn, đặt ở trong lòng bàn tay cảm nhận xúc cảm trơn nhẵn. Đoan Mộc Dư nghe nói Đoan Mộc Du có một vợ, vợ của hắn chết đi để lại khối ngọc này, Đoan Mộc Du mỗi ngày đều giữ nó ở trên người, từng giờ từng khắc đều nghĩ đến người đã chết kia. Đoan Mộc Dư từng nghĩ tới, nếu như có một người thích mình giống như hoàng thúc thích người kia thì tốt, ai, cũng chỉ là giấc mộng a!

“Hoàng thúc, chất nhi đi nghỉ ngơi, người cũng nghỉ ngơi a.” Đoan Mộc Dư đứng dậy xin cáo lui, Đoan Mộc Du có chút nhìn hắn rời đi, thầm nghĩ, hoàng huynh ta cùng nhi tử của hắn đã ở cùng một chỗ bao lâu, bọn họ vẫn bàng quan với ánh mắt thế nhân, ta cần gì phải rụt rè, Đoan Mộc Du âm thầm hạ quyết tâm.

---------------------------------------------------

Chuyện Đoan Mộc Dĩnh lo lắng rốt cục đã xảy ra, lúc Đoan Mộc Thanh Lam lâm triều, miễn chuyện tuyển tú năm nay, tuyên bố phóng xuất một nhóm cung nữ. Những người có nữ nhi tiến cung đều cảm thấy khó chịu, một quan viên mới được đề bạt, nhịn không được đưa ra chuyện này, “Hiếu thân vương mê hoặc quân vương, bệ hạ hãy vì giang sơn xã tắc lê dân bách tính của Tề quốc, thỉnh hoàng thượng quyết đoán.”

Lăng Đầu Thanh thật có dũng khí, tất cả quan viên đều sợ ngây người, chuyện Đoan Mộc Dĩnh và Đoan Mộc Thanh Lam mọi người đều hiểu nhưng ai cũng không dám nói ra, ngày hôm nay thế nào lại có một người đui mù. Lăng Đầu Thanh hiển nhiên biết hắn đang mạo hiểm, nhưng là hắn mong muốn hoàng thượng tuyển tú nữ, còn có thể đưa nữ nhi của mình vào hậu cung sau đó được hoàng thượng ân sủng.

“Nga? Dĩnh nhi mê hoặc quân vương, vì giang sơn xã tắc trẫm phải quyết đoán sao?” Đoan Mộc Thanh Lam nheo lại con mắt, bầu không khí trở nên áp lực.

“Hoàng thượng, hãy vì giang sơn xã tắc mà định đoạt.” Đại thần này còn đang kiên trì với luận điệu của mình, “Bệ hạ tìm kiếm người tài ba hiền sĩ vì nước mà cống hiến, lúc bọn họ tới nhìn thấy tình cảnh như vậy, sẽ nghĩ hoàng thượng như thế nào.”

“Trẫm quảng nạp hiền sĩ, là vì muốn dân giàu nước mạnh, là vì trẫm thấy cuộc sống của bách tích so với nước khác kém hơn nhiều, trẫm không cần những đại thần quản việc nhà của trẫm, mỗi ngày lải nhải lẩm bẩm khoa tay múa chân bên cạnh trẫm, trẫm không phải là tiểu hài tử!” Đoan Mộc Thanh Lam lạnh giọng nói, mang theo phẫn nộ, những người này mới được đề bạt, có rất nhiều việc chưa được quản giáo!

“Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, bệ hạ nên đặt việc tu thân lên hàng đầu, người là tấm gương của vạn dân, mọi người ngưỡng vọng người, nhất cử nhất động của hoàng thất bách tính cũng sẽ đều noi theo, bệ hạ nên sáng suốt.” Lăng Đầu Thanh vẫn còn đang kiên trì với ý kiến của mình.

“Nói như thế, để làm tấm gương của vạn dân, trẫm phải hi sinh nhi tử của mình sao?”

“Bệ hạ lúc này lấy vạn dân làm trọng.”

Chu Thanh, Quý Dương vừa nhìn, sự việc liên quan đến cháu ngoại của mình, không thể không quản a.

“Bệ hạ.” Chu Thanh đi tới quỳ trên mặt đất, “Thần cho rằng Hiếu thân vương không có mê hoặc quân vương, hoàng thượng thương yêu tiểu nhi tử của mình là thường tình, giả như dân gian có người rất thương yêu tiểu nhi tử, dựa theo ý tứ đại nhân, vị phụ thân này cũng có thể giết chết nhi tử của mình sao.” Âm điệu của Chu Thanh không vội không chậm, nhưng tự tự là thật. Chúng thần tỉ mỉ vừa nghĩ, xác thực như vậy, là người ai không có một chút bất công chứ, thân là phụ mẫu quá thương yêu tiểu nhi tử cũng không phải chuyện mới mẻ, vấn đề là hoàng thượng cùng lục hoàng tử đã vượt qua cái phạm trù này, thế nhưng ai cũng không dám nói ra.

“Chu đại nhân, hoàng thượng đối với lục hoàng tử sủng ái đã không còn là sự cưng cều của phụ tử.” Lăng Đầu Thanh nói.

“Xin hỏi đại nhân, không phải cưng chiều thì là cái gì, ngài nói một chút xem.” Chu Thanh mỉm cười nói. Đại thần trong triều bỗng nhiên nhớ tới chuyện Chu Thanh vạch trần Dương thị, thủ đoạn của hắn, không thể xem thường.

“Đây là loạn luân?” Lăng Đầu Thanh tức giận nói ra.

Sắc mặt Đoan Mộc Thanh Lam âm trầm, một chưởng phá nát bàn làm bằng đàn mộc phía trước. Thanh âm nghiền nát quanh quẩn tại đại điện, Lăng Đầu Thanh lại càng hoảng sợ, chúng đại thần kinh hồn táng đảm.

“Câm miệng!” Đoan Mộc Thanh Lam phẫn nộ tới cực điểm, bộ mặt co quắp, thật là dọa người.

“Đại nhân, nói phải có chứng cớ.” Chu Thanh lấy lại bình tĩnh, cố lấy dũng khí nói, “Nói phải có chứng cứ, ngươi có chứng cứ sao?”

Chứng cứ, ai có chứng cứ xác thực hoàng thượng loạn luân chứ! Lăng Đầu Thanh trợn tròn mắt, mình không có chứng cứ, kỳ thực việc này người trong cung đều rõ ràng, thế nhưng người theo bên cạnh hoàng thượng, có ai dám đứng ra chỉ vào hoàng đế nói hoàng đế loạn luân chứ? Trừ phi hắn chán sống. Lăng Đầu Thanh nghẹn lời.

“Hừ, khi quân chi tội không thể tha thứ, kéo hắn đi cho trẫm!” Đoan Mộc Thanh Lam hừ lạnh một tiếng.

“Hoàng thượng, thần chết không tiếc, thế nhưng thần một mảnh tâm trung trời xanh chứng giám. Bệ hạ không nên dung túng Hiếu thân vương, bệ hạ nên sáng suốt, thần chết không tiếc.” Lăng Đầu Thanh bị thị vệ tha ra noài triều đình, vội vàng biểu thị trung thành, thế nhưng những lời này của hắn lại là khiêu khích với Đoan Mộc Thanh Lam.

“Cắt lưỡi của hắn cho trẫm, không được tùy tiện nói loạn!” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Sau này còn ái dám bàn luận việc nhà của trẫm, vũ nhục danh dự hoàng thất, giết không tha.” Ánh mắt Đoan Mộc Thanh Lam như lưỡi dao sắc bén đảo qua, uy hiếp quần thần.

Đoan Mộc Thanh Lam phát tiết phẫn nộ xong, vừa ngồi xuống, chợt nghe một đại thần khởi tấu.

“Thần khởi tấu hoàng thượng, Diêu Tử Minh - Diêu đại nhân giám sát việc xây dựng kênh đào, khiến dân phu tử vong khoảng chừng hơn mười người, chuyện này ảnh hưởng không tốt, dân tình kêu ca rất lớn. Dân phu hiện tại phải đi mở rộng kênh đào, ai sẽ làm ruộng?” Vị này đại thần nói.

“Thật sao, dân tình kêu ca rất lớn chuyện xây dựng kênh đào sao. Ý của Ái khanh là gì a?” Ngữ điệu của Đoan Mộc Thanh Lam nâng lên một âm tiết, lãnh đạm hỏi.

“Theo ý của thần, đình chỉ việc xây dựng kênh đào, để nông phu về làm ruộng, xử lý nghiêm khắc Diêu Tử Minh.” Đại thần nói.

“Ái khanh, Tề quốc có bao nhiêu đất canh tác? Có bao nhiêu đồng cỏ và nguồn nước màu mỡ?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.

“Ngạch. . . Thần ngu dốt.” Đại thần nói. Đại thần sát sát mồ hôi trên đầu, trong lòng thầm nghĩ hoàng thượng hỏi cái này làm cái gì.

“Những điều này Diêu Tử Minh đều biết rõ, lương thực của Tề quốc đều là cần nhờ thương nhân tới ngoại quốc mua, không có ăn tất cả mọi người sẽ chết đói. Diêu Tử Minh xây dựng kênh đào là muốn tăng khả năng tưới tiêu cho đồng ruộng, để Tề quốc có khả năng tự cấp tự túc lương thực.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, “Những dân phu chết đi, ban thưởng tước vị, phần thưởng gửi cho người nhà. Mắt khanh quá thiển cận, trở lại tra cho trẫm toàn quốc có bao nhiêu thổ địa có thể trồng trọt, hàng năm bách tính thiếu bao nhiêu lương thực, lui xuống đi.”

Đại thần sát sát mồ hôi, Chu Thanh và Quý Dương trong lòng cười thầm, trên mặt giấu diếm thanh sắc. Bọn họ biết Diêu Tử Minh xây dựng kênh đào, có mấy người dân phu trượt chân xuống kênh đào ngã chết, chuyện này cũng không liên quan đến Diêu Tử Mình, Diêu Tử Minh cũng không có hại chết ai. Hừ, đây là đố kỵ, đố kỵ có ích lợi gì, không có tài năng hà tất tự mình chuốc lấy cực khổ.

Đệ lục thập bát chương

Đoan Mộc Dĩnh đã sớm phụng chỉ chờ ở Trữ thái điện, Đoan Mộc Thanh Lam cùng thái tử và các đại thần tâm phúc sau khi bãi triều liền đến đó, Đoan Mộc Dĩnh đã triển khai địa đồ, lần này hắn sớm có chuẩn bị, cầm một cái ghế gỗ nhỏ giải quyết vấn đề chiều cao, chờ các đại thần cùng nhau nghiên cứu cách đánh Vệ quốc.

“Dĩnh nhi, ngươi nói một chút, chúng ta làm sao tiến công Vệ quốc, tiến công từ nơi nào thì đối với chúng ta có lợi.” Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười nói. Ánh mắt mọi người đều xoát xoát nhìn phía Đoan Mộc Dĩnh, khiến Đoan Mộc Dĩnh có chút xấu hổ.

“Nhi thần cho rằng đầu tiên nên chiếm các thành trì gần biên cảnh vào tay, dùng kỵ binh, ba ngày liên thủ thu thập thành trì nhỏ, hẳn là có thể làm.” Đoan Mộc Dĩnh dùng cây gậy nhỏ chỉ vào vị trí các thành trì, “Những thành trì này được bình nguyên (^o^ đồng bằng) vây quanh, ruộng đồng đông đảo, lúc chúng ta chiếm lĩnh những địa phương này, phản ứng của triều đình Vệ quốc sẽ là phái binh đánh chúng ta, nhất định phải đi qua lộ tuyến khâu nguyên (vùng trung du), mà khâu nguyên là rừng cây rậm rạp, dễ dàng cho chúng ta phục kích.”

“Tốt thì tốt, nhưng ba ngày liên thủ thu thập thành trì, làm sao đạt được?” Hạ Pháp hỏi, kỵ binh của Bạc Nhân tộc rất tinh nhuệ, thế nhưng liên thủ ba ngày thu thập thành trì, có điểm khó.

“Hạ tướng quân, đêm tối chúng ta âm thầm vây trụ ngoài cửa thành, người ngựa không được phát ra tiếng vang, chờ sáng sớm lúc cửa thành mở ra, chúng ta nhất cử chạy ào vào khiến bọn họ một trở tay không kịp, không cần tổn hại nhiều binh sĩ, hẳn không phải việc khó.” Đoan Mộc Dĩnh vừa cười vừa nói, “Bản lĩnh của Hạ tướng quân và kỵ binh của Bạc Nhân tộc bưu hãn, bản vương tin tưởng ngài chắc chắn làm được.”

“Sau đó Trầm tướng quân thống lĩnh kỵ binh mai phục tại khâu nguyên (vùng trung du), tiêu diệt tiến công của Vệ quốc, binh sĩ của Thành thân vương sẽ chia từng nhóm đóng quân tại những lãnh thổ Tề quốc chiếm đóng được, chúng ta tuyên chiến với Vệ quốc, đưa chiến kỳ hắc sắc của Tề quốc cắm trên cung đình của Vệ quốc.” Đoan Mộc Thanh Lam đối với việc mở rộng lãnh thổ quốc gia vô hạn mưu cầu danh lợi, lãnh thổ Tề quốc được mở rộng trong tay hắn, hắn cũng được cho là một vị quân chủ vĩ đại.

“Chỉ dựa vào Tề quốc chúng ta, làm sao chiếm đoạt Vệ quốc, một ngày chiến tranh giằng co, thực lực của một nước chúng ta không đủ để chống đỡ.” Thừa tướng lo lắng nói. Chiến tranh kéo dài, vô cùng bất lợi.

“Những quan phủ nơi thành trì của Vệ quốc bị chúng ta chiếm lĩnh chắc chắn đều thu thuế ruộng, ta sẽ lấy bạc của người Vệ quốc đánh người Vệ quốc.” Đoan Mộc Dĩnh nói.

Thật đơn giản, nước dùng hóa nguyên thực (^o^ nước cũng có thể biến thành thức ăn). Mọi người nở nụ cười, Đoan Mộc Thanh Lam bỗng nhiên nghĩ tới Tang gia, không phải hắn đã nói muốn báo đáp ta sao, phải hỏi hắn đòi tiền. Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Long Uyên, trong lòng Long Uyên run lên, hắn sẽ không hỏi ta đòi tiền chứ (^o^ đụng phải cha con hồ ly rồi anh ơi). Mọi người theo ánh mắt Đoan Mộc Thanh Lam nhìn lại, rất nhất trí tập trung trên người Long Uyên. Đoan Mộc Thanh Lam phát động chiến tranh, đang rất cần tiền, xem ra lần này mình không thể không xuất tiền túi ra, Long Uyên bắt đầu hối hận vì sao lại để Dạ Dương tới Tề quốc. Long Uyên bất đắc dĩ nói rằng: “Thần nguyện ý quyên cho quân đội ba vạn lượng hoàng kim.”

“Long ái khanh trung quân báo quốc, khả kính khả bội (đáng kính đáng phục), người đâu phong thưởng ngợi khen người nhà của Long ái khanh, ban thưởng mỗi người một kim biển.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa cười vừa nói.

Kỳ thực trong lòng Long Uyên vô cùng oán giận, ba vạn hoàng kim thay đổi lấy một khối kim biển, mỗi ngày cung phụng tại nhà thì có lợi gì. Ai, ngày nào đó khuyên nhủ Dạ Dương, cùng ta chạy xa khỏi đây. Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng luôn nói tạ ân, tạ ơn hoàng thượng ngợi khen.

Đoan Mộc Dĩnh nhìn hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng cũng là từng đợt buồn cười, rốt cục cũng sắp đối đầu cùng Vệ quốc và tiên tri, trong lòng chờ mong và hưng phấn không gì sánh được.

“Trẫm đã liên lạc với Tấn quốc và Lương quốc, Tấn quốc quốc chủ đã đồng ý cùng chúng ta đánh Vệ quốc, Lương quốc quốc chủ còn đang do dự bất định, chúng ta cùng Tấn quốc động thủ trước, người động thủ trước sẽ chiếm ưu thế.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, “Chúng ta phải nhanh tốc, xuất kích chớp nhoáng!”

“Tuân chỉ!” Vừa nói hành quân chiến tranh, võ tướng đều hưng phấn, Đoan Mộc Dĩnh cũng rất hưng phấn, lần này có thể ra chiến trường, lần này ta phải vinh quang trở về. Sau đó Đoan Mộc Thanh Lam bắt đầu phân phó nhiệm vụ cho mọi người, Đoan Mộc Dĩnh nháy mắt chờ Đoan Mộc Thanh Lam phân cho mình một nhiệm vụ, cho dù làm binh sĩ cũng được. Thế nhưng lúc phân xong nhiệm vụ, Đoan Mộc Dĩnh mở to mắt, vụt sáng vụt sáng nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, vì sao không có nhiệm vụ cho ta ni?

“Phụ hoàng, có phải người đã quên cái gì hay không?” Đoan Mộc Dĩnh bất mãn hỏi.

“Trẫm đã quên cái gì?” Đoan Mộc Thanh Lam giả giả không biết, cười tủm tỉm phản vấn Đoan Mộc Dĩnh.

“Tất cả mọi người đều được phân nhiệm vụ, còn Dĩnh nhi, nhi thần cũng muốn ra chiến trường.” Đoan Mộc Dĩnh bất mãn nói, ta hiện tại rất mất hứng, thực sự thực sự rất mất hứng, ngươi nuốt lời.

“Dĩnh nhi, phụ hoàng không phải đã nói sao, lúc nào ngươi cao đến vai phụ hoàng, ngươi có thể ra chiến trường.” Đoan Mộc Thanh Lam cố ý chọc tức nhi tử của mình, hắn phát hiện lúc Đoan Mộc Dĩnh cáu kỉnh khả ái cực kỳ.

“Phải đợi tới khi nào a, vạn nhất nhi thần không cao lên, chẳng phải là vĩnh viễn không có cơ hội ra chiến trường, mỗi ngày đều phải ngồi lý luận suông.” Đoan Mộc Dĩnh bất mãn kháng nghị.

Mọi người nhịn cười, lục điện hạ thật thú vị, tựa như một hài tử cáu kỉnh. Hắn vốn là một hài tử mà, tính tình thật đáng yêu. Đoan Mộc Thanh Lam nhìn xuống thấy Đoan Mộc Dĩnh giận dỗi với mình, tâm tình sung sướng nói rằng: “Dĩnh nhi theo phụ hoàng tác chiến, phụ hoàng muốn đích thân lĩnh binh tác chiến, một lần giết sạch!”

“Thật sao, thật tốt quá!” Đoan Mộc Dĩnh vui vẻ nhảy dựng lên, ôm Đoan Mộc Thanh Lam dùng sức hôn một cái, chợt nghe bẹp một thanh âm vang lên, Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy cả ngươi lâng lâng hưng phấn cực kỳ. “Nhi thần đi nói cho mẫu thân nhi thần muốn lên chiến trường!”

“Ngươi hài tử này, càng ngày càng bướng bỉnh.” Đoan Mộc Thanh Lam bất đắc dĩ trách cứ Đoan Mộc Dĩnh, ngoài miệng trách cứ nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.

“Gần đây nhi thần rất ngoan, không tin phụ hoàng có thể hỏi thái tử thái phó, nhi thần đi học có nghe lời hay không.” Đoan Mộc Dĩnh trát trát nhãn tình nói.

“Đúng đúng đúng, ngươi không có ngủ tại lớp học, phụ hoàng hẳn là phải ngợi khen ngươi a.”

“. . . .” Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh hơi oán giận, còn nói nhân gia gây sự.

---------------------------------------------

Đoan Mộc Ngọc Hàn cùng Trình Thu Vũ đi trên đường Cẩm Vân thành, dọc theo đường đi bọn họ du sơn ngoạn thủy, rốt cục cũng tới nhà của Đoan Mộc Ngọc Hàn. Trình Thu Vũ có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên đến nhà của bằng hữu, Trình Thu Vũ nói: “Ta đi mua lễ vật, tặng phụ mẫu của ngươi. Lần đầu tiên tới cửa, không thể không có lễ.”

“Không nên nghi thức xã giao như vậy, phụ mẫu ta cái gì cũng không thiếu, không cần mua bất cứ cái gì.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nói, “Thấy ta bình an về nhà, phụ mẫu ta vạn phần vui vẻ, ngươi không cần cẩn cẩn dực dực như vậy.”

Trình Thu Vũ có chút lo lắng, Đoan Mộc Ngọc Hàn cho hắn cảm giác thần thần bí bí, hắn tuyệt đối không phải công tử bình thường, Trình Thu Vũ không thể nói rõ Đoan Mộc Ngọc Hàn thần bí chỗ nào, nói chung là không nhìn ra. “Ngọc Hàn, ta có chút lo lắng, bái phỏng phụ mẫu của ngươi như vậy có thất lễ hay không.”

“Yên tâm đi.” Đoan Mộc Ngọc Hàn giúp Trình Thu Vũ thoải mái, trong lòng Đoan Mộc Ngọc Hàn vui mừng, Trình Thu Vũ đã chậm rãi tiếp thu mình, hơn nữa hắn đối với việc gặp phụ mẫu của mình khẩn trương như vậy, cũng có thể coi là con dâu gặp cha mẹ chồng nên e lệ a?

-------------------------------------------------------------

Trình Thu Vũ đứng ở trước đại môn của hoàng cung nguy nga, hắn liếc mắt nhìn Đoan Mộc Ngọc Hàn, “Ngươi là người trong hoàng thất, vì sao gạt ta?”

“Ta cũng bất đắc dĩ, ta ở bên ngoài không thể bại lộ thân phận, ta không muốn lừa ngươi.” Đoan Mộc Ngọc Hàn vì chính mình biện giải. Kỳ thực đây là ước định của hắn với Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam cho hắn đi ra giang hồ nhưng không được bại lộ thân phận, càng không thể nói ra bản thân là Đoan Mộc Ngọc Hàn. Bởi vậy Đoan Mộc Ngọc Hàn vẫn giấu diếm, hắn mong muốn Trình Thu Vũ có thể hiểu cho hắn, hắn không phải có ý định lừa dối.

“Quên đi, ngươi cũng là bất đắc dĩ, Rốt cục ngươi tên là gì?” Trình Thu Vũ thở dài một hơi, tính toán nhiều như vậy có ích lợi gì, quay về với thực tế là đã tới hoàng cung Tề quốc a, ai!

“Ta là Đoan Mộc Ngọc Hàn, là tứ hoàng tử của Tề quốc.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nói.

“Ngươi là ca ca của Hiếu thân vương Đoan Mộc Dĩnh?”

“Ngươi biết lục đệ?”

“Lúc Hiếu thân vương đi sứ Lương quốc chúng ta đã gặp mặt, Hiếu thân vương là một thiếu niên khả ái, đệ đệ của ngươi rất thú vị.” Xem ra ấn tượng của Trình Thu Vũ về Đoan Mộc Dĩnh cũng tốt, Trình Thu Vũ không khỏi lại nghĩ tới ánh mắt si mê của Âu Tuấn Trình khi nhìn Đoan Mộc Dĩnh, trong lòng xẹt qua nhè nhẹ đau đớn. Thiếu niên đó không có lỗi, hắn mỹ lệ cũng không phải là sai lầm, ta hận mình không bằng Đoan Mộc Dĩnh, chỉ có thể hận mình nhìn người không rõ, quá yêu Âu Tuấn Trình, hối hận thì đã muộn.

Đoan Mộc Ngọc Hàn thấy sắc mặt Trình Thu Vũ không tốt, có phải trong lòng hắn không thoải mái vì mình giấu diếm hắn? Ai, đợi lát nữa giải thích lại.

“Đi, chúng ta tiến cung .” Đoan Mộc Ngọc Hàn nắm lấy tay Trình Thu Vũ, đi vào hoàng cung, Đoan Mộc Ngọc Hàn giơ ngọc bội biểu thị thân phận cho thị vệ. Thị vệ biết là tứ hoàng tử hồi cung, lập tức đi vào bẩm báo tin tức. Đoan Mộc Ngọc Hàn kéo Trình Thu Vũ ngẩng đầu mà bước, nơi này là nhà của mình, không đâu tốt như nơi này.

Các huynh đệ vừa nghe lão tứ đã trở về, đều đi ra đón, thái tử cười hài lòng, đi tới nửa đùa nửa thật cho Đoan Mộc Ngọc Hàn một quyền, cười mắng: “Tứ đệ ngươi còn biết đường về nhà, mấy năm nay đi nơi nào cũng không báo một tin, làm hại chúng ta nghĩ đến ngươi ở bên ngoài bị lang ăn.” (^o^ Hàn ca là lang thì có)

Đoan Mộc Ngọc Hàn cười tránh thoát quả đấm của ca ca, cùng ca ca so mấy chiêu, sau đó dừng lại, “Thái tử ca ca thứ tội, mấy năm nay đệ đệ hướng võ lâm cao thủ khiêu chiến, nên quên mất báo tin bình an.”

“Ngươi thật vô tâm vô phế.” Đoan Mộc Dư cười mắng.

Đoan Mộc Ngọc Hàn vừa thấy Đoan Mộc Dư, kinh ngạc phát hiện ca ca tưởng chừng đã chết vẫn hảo hảo khỏe mạnh, chưa già đã yếu, tóc biến trắng, sống là tốt rồi, “Nhị ca, ngươi đã về nhà, ngươi không có chết!” Đoan Mộc Ngọc Hàn kinh ngạc, kích động ôm Đoan Mộc Dư, con mắt có chút ướt át.

“Sao nhị ca có thể chết, nhị ca vẫn sống hảo hảo, còn muốn xem Ngọc Hàn trở thành bá chủ trong chốn võ lâm ni.” Đoan Mộc Dư vỗ vỗ lưng Đoan Mộc Ngọc Hàn, thoải mái nói với huynh đệ mình.

“Tứ ca, ta thấy ngươi mang về một bằng hữu, cũng không giới thiệu một chút.” Đoan Mộc Tuyết có ý xấu xa, hắn đã sớm thấy Trình Thu Vũ, người này nhất định có quan hệ với ca ca, xem ra giao tình thâm sâu a.

Đoan Mộc Dĩnh vóc dáng thấp bé đứng ở giữa huynh đệ, cảm thụ được tình cảm huynh đệ của Đoan Mộc gia, đối với chính mình thật châm chọc. Đoan Mộc Dĩnh nhìn thoáng qua Trình Thu Vũ, là ca ca kiếp trước của mình, bọn họ chưa từng có ôm qua, lúc đó hắn nhìn thấy mình, biểu hiện luôn mất tự nhiên, không biết làm sao. Lúc nhỏ, Trình Thu Vũ luốn được yêu thương còn Trình Thu Bình chịu hết bất hạnh, lớn lên gặp lại, không có huynh đệ hữu ái, chỉ có khách sáo như người xa lạ. Người xa lạ a, huynh đệ kiếp trước của ta, cừu nhân kiếp trước của ta, trước khi chết oán hận kéo dài tới hiện tại, kiếp này ta vẫn đang căm hận ngươi. Chính ngươi đã cắt đứt chút tình huynh đệ nhỏ nhoi, ngươi có biết ta bi thương sao. Đoan Mộc Dĩnh bỗng nhiên muốn khóc, hắn khắc chế tình cảm của mình, biểu hiện bình thản, cười tủm tỉm nói rằng, “Ta đã thấy ngươi, ngươi làm quan trong triều đình Lương quốc.”

“Lục đệ, hảo nhãn lực, ngươi đi sứ Lương quốc, gặp qua Thu Vũ, trước đây Thu Vũ làm quan, ngươi tự nhiên gặp qua hắn.” Đoan Mộc Ngọc Hàn giải thích. “Lục đệ, ngươi đã cao lên, ta mới đi có một thời gian, ngươi đã cao như thế này!”

“Ta thực sự cao lên sao, thái tử ca ca, ta cao lên, có thể ra chiến trường!” Đoan Mộc Dĩnh bởi vì một câu nói này, quay đầu vui vẻ chạy đến bên cạnh Đoan Mộc Phi đòi ra chiến trường. Đây là tiểu hài tử! Đoan Mộc Ngọc Hàn cảm thán.

Đoan Mộc Dĩnh làm bộ làm nũng, trong đầu nghĩ Trình Thu Vũ và Đoan Mộc Ngọc Hàn đã quen biết tới mức nào rồi, cần phải tìm hiểu trước. Ông trời ngươi đang đùa ta, nhượng ta sống lại, lại khiến Trình Thu Vũ cùng ca ca của ta có quan hệ, ta nên làm như thế nào.

Đoan Mộc Ngọc Hàn cùng Trình Thu Vũ đi đến gặp Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam ngồi ở Trữ thái điện, Đoan Mộc Ngọc Hàn và Trình Thu Vũ hướng hắn hành lễ, Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười để cho bọn họ đứng dậy, đồng thời nói: “Không cần đứng, ngồi xuống rồi nói.”

Mọi người tạ ơn, tiểu thái giám đưa ghế đến cho bọn họ, Trình Thu Vũ ngồiổn định, lúc giương mắt lên nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, thất kinh!


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .